YeuA4
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

YeuA4


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 No name !! ( phần 3 )

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
TriệuVânTửLong
MODERATOR
MODERATOR
TriệuVânTửLong

Nghệ danh : Tui cute
Điểm : 67
Uy Danh : 10
:: :: : 04/04/2010
Age : 29
Đến từ : Hà Nội

No name !! ( phần 3 ) Vide
Bài gửiTiêu đề: No name !! ( phần 3 )   No name !! ( phần 3 ) EmptyTue Apr 06, 2010 11:28 am

Vĩnh
Quân nằm trong phòng nghe nhạc và online. Nhưng ko hiểu sao tâm trí của
cậu cứ nghĩ mãi về con nhỏ đáng ghét. Càng nghĩ cậu càng tức, thử đặt
vào địa vị cậu thì sẽ thấy, một con nhỏ kém cậu tới một tuổi, ấy thế mà
chả coi cậu ra gì. Lại còn dám chơi xỏ cậu nữa chứ, dám lấy cậu ra làm
trò cười,....... Vì con nhỏ đó mà cậu phải gặp biết bao nhiêu là rắc
rối. "Con nhỏ đó càng nhìn càng thấy ghét, ấy thế mà mẹ có thể nói nó
là dễ thương! Có mà như quỷ doạ xoa thì có. Suốt ngày nhe răng cười,
con gái gì mà ăn nói bốp chát, chả nể ai cả, cãi nhau với con trai như
đúng rồi! Ôi càng nghĩ càng phát sợ! Con nhỏ này ai yêu nó đúng là
hâm.... Mà sao càng nghĩ càng tức thế? Mình phải cho con nhỏ một bài
học mới đc. Cho chừa cái tội dám gây vào mình!........"

******
- Này, sao quần áo anh nhiều thế? Lôi hết cả tủ ra giặt àh?
- Ko. Mà nếu cô chê ít thì tôi lôi hết cả tủ ra cho cô giặt thêm.
- Lôi hết cả tủ thì anh cởi chzuồng à?
- Này, cô có phải là con gái ko đó? - Mặt Vĩnh Quân đỏ ửng.
- A, có người xấu hổ kìa?
- Ai thèm xấu hổ.
- Thui, nói thế chứ giặt máy giặt nhanh ko àh? Anh có lôi hết cả tủ ra tôi cũng ko sợ àh nghen. Chỉ tốn công phơi phóng thôi!
- Là cô nói đó nghe! - Vĩnh Quân đắc chí.
******
- Ko hiểu sao cái máy giặt này nó ko hoạt động đc!
- Nó hỏng rồi! - Vĩnh Quân đáp gọn lỏn sau khi xem xét máy giặt có vẻ tỉ mỉ lắm.
- AAAAAAAAAAAAAAAA, anh nói đùa phải ko? Hôm qua còn chạy tốt sao hôm nay đã hỏng.
- Cô đi mà hỏi nó ý, hỏi tôi làm gì? (trả đũa vụ bữa trc đây)
- Anh! Vậy thì
phải gọi thợ vào sửa thôi, chứ ko có máy phải giặt tay đống này để mà
tôi chzết à? - Nó nhăn nhó trông đến là thảm hại.

- Máy nhà tôi là
máy xịn, thợ linh tinh ko sửa đc đâu. Thôi đành phải đợi mẹ tôi về rồi
sử lí sau vậy. Còn từ bi giờ, cô chịu khó làm đứa con gái đảm, chăm chỉ
giặt tay vậy.

- Bao nhiêu thế này giặt tay làm sao đc.
- Lúc trc cô to mồm lắm mà. Sao bảo cả tủ quần áo lôi ra cũng giặt đc?
- Nhưng lúc đó tôi làm sao biết đc là máy giặt bị hỏng.
- Đó mới là điều đáng bàn cho cái tật to họng của cô. Thôi đừng nói lằng nhằng nữa, giặt đồ đi, kẻo lại ko kịp!
- Trời ơi, sao
bất công vậy? Sao trời ko trừng phạt kẻ xấu xa mà lại đổ tất cả nên đầu
con? Con tốt bụng và ngây thơ lắm mà? (Đúng là ngây thơ vô số tội). Sao
ở hiền chả gặp lành vậy trời? Cuộc đời này nghiệt ngã vậy
sao?.............." - Nó vừa hì hục với đống quần áo vừa than vãn, kêu
trời, chửi đất. Xung quanh nó là cả một bãi chiến trường với la liệt
quần áo, xà phòng lênh láng như nước sông Tô (cái này là chim điêu mong
bà con thông cảm), Vĩnh Quân thì chốc chốc lại vào "ngắm" xem nó làm
việc ra sao. Cũng phải thôi, câu đang phải dám sát xem nó có chịu giặt
quần áo thật hay chỉ dấp qua hàng nước! (Căn bản quần áo của cậu sạch
sẵn rồi mà!)

- Ko thấy chóng mặt à - Nó văng nguyên bàn tay toàn xà phòng là xà phòng vào người Vĩnh Quân.
- Này, bắn hết vào người tôi rồi.
- Sợ bẩn sao cứ rúc vào đây làm gì? Trông ngứa cả mắt!
- Phải dám sát cô chứ sao? Mà đây là nhà tôi, đi đâu, ở đâu, đứng đâu là quyền của tôi.
- Còn một cái nữa đó.
- Cái gì?
- Nằm đâu, ngồi đâu, vệ sinh ở đâu cũng là quyền của anh! (bó tay thật sự!)
- Tôi cũng phải phục cách ăn nói của cô đó. Ko có chút tế nhị gì cả.
- Tế nhị để anh ăn tươi, tế sống tôi àh?
- Thôi, lo mà
giặt đi! Miệng lưỡi của cô tôi ko thèm chấp! (đâu có, ko chấp đc mới
đúng chứ!) - Nói rồi Vĩnh Quân lại trở lại phòng ngồi xem TV và chắc
chắn vài phút nữa lại trở lại viếng thăm nó lần nữa.

Hơn hai tiếng
đồng hồ, cuối cùng nó cũng "thanh toán" xong đống quần áo chất đầy như
núi. Mệt mỏi, bơ phờ, chân tay rã rời, cái mzông thì đau ê ẩm (hậu quả
của hơn hai tiếng phải ngồi ì cả mzông đây!)

- Cuối cùng cũng
xong. Đúng là ngang với tra tấn! Bi giờ mà phải làm thêm việc gì chắc
mình đến xỉu mất! Còn giờ phải đánh một giấc lấy lại sức lực mới đc.

- Chưa xong việc
đâu nhóc! - Lại giọng nói quen thuộc và vô cùng đáng ghét vang lên!
(mới đc có vài ngày mà đã thân quen rồi sao? keeeeeeeeeeeeeee). - Thế
cô ko chịu lau chùi nhà cửa àk?

- Anh đùa đấy àk? tôi vừa mới phải giặt một đống quần áo mệt gần chzết đây.
- Mới gần chzết chứ chưa chzết . Khi nào chzết hẳn hẵng hay.
- Anh nóy thế màk cũng nghe đc àk? Với lại hôm qua tôi vừa lau chùi rồi thây, vẫn còn sạch màk.
- Hôm qua cô ăn cơm thế hôm nai có ăn ko? (Nói như mấy bà mẹ ý nhỉ!)
- Anh...........!
Vĩnh Quân nhìn
quanh nhà - Với cô là sạch nhưng với tôi là bẩn, rõ chưa. Thôi đi làm
đi đừng có đứng đó mà nói nữa! Mệt. - Vĩnh quân bước quay trở lại phòng
khách.

- Này, tôi còn
chưa nói song cơ màk! Anh bỏ cái tính chưa nói song đã bỏ đi đi nhé...!
"Cầu cho mi vấp ngã chzết đi!" - Nó vừa giứt lời, Vinh Quân đang đy ko
hiểu sao chân loạng quạng mất thăng bằng suýt nhào người về phía trước
" đo mặt với đất ", trước con mắt trợn tròn mồm há hốc của nó: " ối
trời sao linh vậy ta! hê"

******
- Aaaaaaaaaa - tiếng nó la vang khắp cả nhà.
- Cô la cái gì mà kinh thế? - Vĩnh Quân từ dưới nhà cũng phải chạy lên.
- Anh xem đi, cái máy hút bụi này, vừa hôm qua còn chạy tốt thế mà hôm nay lại giống cái máy giặt "đơ toàn tập" thế này!
- Tôi nghi ngờ lắm, hay cô làm hỏng.
- Anh nói gì
thế? Tôi ko phải là một con ngốc, càng ko phải là một con đại nhà quê
như anh nghĩ mà ko biết dùng hai cái thứ này nhé! Mà rõ ràng là hôm qua
chúng trả làm sao cả!.... Hay nhà mình có MA!

- Cô đziên àh?
Ma ở đâu ra! Thôi tự cô lo liệu đi, miễn là lau chùi sạch sẽ nhà cửa
cho tôi là đc! - Vĩnh Quân mỉm cười đắc chí bước ra khỏi phòng.

******
Nó hì hục sách
nước, giặt rẻ lau và phải lê lết lau chùi từ tầng ba xuống tầng một, từ
phòng ngủ ra phòng khách........ Và giờ nó đang có mặt ở phòng của Vĩnh
Quân. Chà, căn phòng to, rộng và đẹp quá luôn. Gọn gàng và sạch sẽ!
(trái ngược hoàn toàn với bản tính bừa bộn của nó. Cái này nó giống
mình!). Đập ngay vào mắt nó là tấm poster hình Vĩnh Quân to tướng đc
treo ngay trên đầu giường ngủ. Vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng
bù lại là một đôi mắt long lanh, sâu thăm thẳm và đẹp đến mê hồn. Cái
mũi dọc dừa thon thả, và nước da thì trời ơi.... trắng như trứng gà
bóc. Ngắm hình của hắn mà nó thấy ngậm ngùi cho bản thân mình. Hắn cao,
nó đại thấp (nó cao có 1m 53 thôi các bạn àh, mà chỉ số này chắc các
bạn biết tôi lấy từ ai rồi phải ko? buồn ghê ta!), hắn mũi cao, nó mũi
hổng cao, hắn trắng, cái này nó ko thua. Nhưng tóm lại là nó thấy ấm ức
vô cùng! Hắn có phải là con trai hay ko mà sao ông trời lại ban cho nó
toàn những nét đẹp của con gái vậy? Tức!........ Nhưng rồi, nó vẫn phải
quay trở lại với công việc cao cả của mình: "lau chùi!". Nó cặm cụi lau
chùi từng đồ vật trong căn phòng của Vĩnh Quân, chợt nó trông thấy một
khung ảnh nhưng bị úp mặt xuống bàn, như kiểu phủ định sự tồn tại của
nó. Tò mò nó lất lên xem. Một tấm hình con gái rất đẹp. Mái tóc ngắn dễ
thương, và nụ cười đẹp tựa thiên thần. "Con nhỏ này là ai mà đẹp quá
vậy?"

- Ai cho cô động
vào đồ đạc của tôi! - Vĩnh Quân ko biết từ đâu chạy vào, giựt ngay cái
khung ảnh trên tay nó với đôi mắt vô cùng giận dữ.

- Tôi...........
- Cô vào phòng tôi làm gì? - Vẫn đôi mắt ấy.
- Tôi...... lau chùi như anh bảo mà!
- Ko cần, cô ra
ngoài đi! Đi ra khỏi phòng tôi! - Nó sợ đến tím mặt. Lần đầu tiên nó
thấy Vĩnh Quân giận dữ đến thế! Và cũng lần đầu tiên nó đc trông thấy
đôi mắt đỏ ngàu vì giận dữ của hắn, khắc hẳn với đôi mắt đẹp nó vừa
trông thấy. Nó vội vàng chuồn lẹ ra khỏi phòng. "Anh ta làm sao ý nhỉ?
Có chuyện gì mà phải giận dữ thế? Có mỗi một tấm ảnh thôi mà!"

Vĩnh Quân trong
phòng nắm chặt lấy khung ảnh trong tay, tấm hình cô gái cười đẹp như
ánh nắng mặt trời nhưng ko hiểu sao trong lòng cậu lại lạnh buốt thế
này? Phải chăng là tại cái tiết trời lạnh gía ngoài kia? (chỉ ở bên
ngoài thôi vì bên trong đã có..... điều hoà rồi mà!)

Nó lại phải tiếp
tục với công việc của mình. Nhìn nó vừa làm vừa thở trông đến là khổ
thân. Cuối cùng, nó cũng lau chùi xong cả cái căn nhà rộng thênh thang
cùng bao nhiêu đồ vật nội thất trang trí. Đôi tay no tê cứng, trắng
bệch vì bị ngâm lâu trong nước lạnh, toàn thân nó rã rời, cái lưng thì
như sắp muốn còng rồi, và đôi chân thì chỉ trực ngã khuỵ xuống mà thôi.

- Tôi.... làm
xong... rồi! - Nó vừa giứt lời thì cũng là lúc nó ngã khuỵ xuống nền
nhà, ngất xỉu. Vĩnh Quân lao như bay từ chiếc ghế sofa ra đến chỗ nó.
Cậu vội vàng bế nó chạy lên phòng, đặt nó lên giường, đắp vội cho nó
tấm chăn dày thật ấm. Nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của nó, cậu chợt
thấy lòng nhói lên một cảm giác lạ kì khó tả. Đau! Cậu vội vàng xoa dầu
nóng khắp tay chân, chán cổ cho nó. Trong lòng cậu cứ nóng ran như có
lửa đốt. Cậu nắm chặt lấy tay nó như để ủ ấm hơn, ko hiểu sao cậu thấy
mắt mình cay xè. Có phải chăng là dầu cao dính vào mắt?
"KOOOOOOOOOOOOOO" - Cậu cố xua tan đi những ý nghĩ tệ hại trong cái đầu
đang trực muốn nổ tung của mình.

- Con nhỏ này,
tỉnh lại đi! Đừng có đùa nữa, tỉnh lại đi! Ly ơi, Ly ơi cô đừng có sao
nhé! Đừng có chzết nhé! Tôi sợ lắm! Xin cô đó! Tỉnh lại đi...........!

-
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, sao anh dám cầm tay tôi? - Nó chợt mở mắt và
la toáng lên khi thấy Vĩnh Quân đang nắm chặt lấy tay mình! Nó vội vàng
giút tay ra khỏi đôi bàn tay to rộng và ấm áp vô cùng của cậu. - Đồ
bziến thái, đồ dâm dzê đzê tiện! Sao anh dám giở trò bì ổi ra với tôi?

- Cô nói gì vậy?
- Nếu ko sao anh dám cầm tay tôi?
- Tôi....... tôi sợ cô bị lạnh!(thực ra cậu cũng chả hiểu sao cậu lại cầm tay nó nữa!)
- Có anh lạnh thì có! Đồ dzê xồm!
- Này! Cô đừng có quá đáng nghe!
- Mà sao tôi lại ở trong phòng anh thế này? - Nó tá hoả nhận ra là mình đang nằm trên giường của Vĩnh Quân.
- Đừng nói với tôi là cô ko nhớ gì hết đấy nhé! Cô vừa mới bị.......
-AAAAAAAAAAAAAAA
- lại tiếng hét kinh hồn của nó vang lên khi nó trông thấy chiếc đồng
hô treo trên tường - Đã 5h hơn rồi hay sao? Thôi chzết tôi rồi! Muộn
mất giờ đón bé Tũn rồi! - Đánh con mắt hình viên đạn về phía Vĩnh Quân
- Sao anh thấy tôi ngủ say mà ko gọi dậy hả? (ối trời có nghe nhầm ko
đó, nó biểu là ngủ say các bác ạh!) Tí về tôi sẽ tính sổ với anh! - Nó
nhảy phắt xuống giường lao thẳng xuống dưới nhà trước con mắt trợn tròn
vì ngạc nhiên qúa cỡ của Vĩnh Quân. Cậu ko biết có phải là mình vừa gặp
ác mộng hay ko? Véo tay đến tím bầm cả mà cậu vẫn ko tin đây là sự
thật! "Có đúng là cô ta vừa ngất xỉu hay ko?" - Cái này thì chắc phải
đợi đến lúc nó đi đón bé Tũn về mới hay.

******
- Ùh! Tôi nhớ rồi. Mà cũng tại anh đó, tôi đã bảo là rất mệt rồi mà anh vẫn cứ cố tình bắt tôi làm
- Xin lỗi!
- Á! Anh cũng biết cũng biết xin lỗi ngừơi khác cơ àh? - Nó cười toe toét nhìn Vĩnh Quân.
- Tôi........ tôi.....
- Anh ko phải xấu hổ. Sai thì nhận lỗi có sao!
- Biết rồi! Mà cô xoa nhanh lên, lâu quá.
- Thì sắp xong rồi. Mà thuốc này hiệu nghiệm ghê, mới có từ hôm qua đến hôm nay, mà mụn đã đỡ hẳn, có khi gần khỏi rồi cũng nên.
- Thì thuốc mẹ tôi mua ở tận bên Ý mà.
- Eò....., ko phải khoe!
- Ai khoe, tôi chỉ nói thế thôi mà.
- Hix! "biết nhà anh giàu rồi!" - Mà này, sao anh ít cười thế?
- Hả?
- Anh cười trông đẹp trai cực!
- Thật sao? Từ trc vẫn thế mà! (kó kẻ đang sướng rơn kìa!)
- Ko, từ trc
trông anh cứ kiêu căng đáng ghét làm sao ý. Cái mặt lạnh như tiền. Nói
chung là rất đáng ghét. Mà có kười thì cười đểu kinh khủng.

- Vậy ư? Nhưng phải có gì vui mới cười đc chứ!
- Vậy ha! Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé!
- Ko! Tôi ko phải con nít đâu mà nghe chuyện cười!
- Ai bảo anh con nít mới nghe chuyện cười? Nghe đi mà. Hay tôi đố anh nhé!
-...
- Có một con
trâu mẹ và một con nghé con đi qua một cây dừa, quả dừa rời trúng đầu
trâu mẹ tiêu luôn. Đố anh biết con nghé con nói gì với trâu mẹ!

- Cô đziên àh? Trâu thì biết nói gì?
- Ko! Sao anh máy móc thế? Cứ cho là nó biết nói đi!
- Thì nó buồn chứ sao?
- Ai chả biết là buồn, nhưng nó nói gì cơ?
- Thì mẹ ơi có sao ko?
- Haaaaaaaaaaaaaa, sai rồi!
- Thế nó nói gì?
- "Tại mẹ có bao giờ chịu đội mũ bảo hiểm đâu!" Keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee, có hay ko?
- Lãng xẹt!
- Giỏi anh đố câu khác đi.
- Chỉ sợ cô ko giải ra đc thôi. Đầu óc cô bã đậu lắm mà!
- Anh! Có giỏi đố thử coi!
- Được, nhưng nếu ko giải đc thì sao?
- Thì tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì anh muốn.
- Cô nhớ đó.
- Đừng vội mừng thế chứ, còn nếu tôi giải đc, ngày mai anh phải làm hết tất cả việc nhà cho tôi? OK?
- Thì OK.
- Vậy đố đi!
- Nghe cho rõ nè!
Vĩnh Quân giơ ngón tay trỏ ra rồi hỏi:
- Đố cô, tại sao các vị thủ tướng ko dùng ngón tay này để chỉ người khác?
- Anh đùa đấy àh? Ai mà chẳng dùng tay trỏ để chỉ ngượi
- Thế tôi mới đố cô chứ! - Vĩnh Quân đắc chị - Ko giải đc àh? Tôi bảo rồi mà!
- Thì.........
- Thôi, cô nhận thua đi!
- Anh phải đề từ từ cho người ta nghĩ cái đã chứ! Tôi có phải là thiên tài đâu mà vừa hỏi đã trả lời đc!
- À, tất nhiên, điều này tôi biết rõ nhất mà!
- Anh.....!
Chợt bé Tũn bỗng dưng chạy vào, líu lo:
- Anh hai ơi, giải dùm em bài này với, khó quá! Em chả làm đc gì cạ
- Đâu?- Vĩnh
Quân lấy quyển bài tập của bé Tũn lật dở ra xem, tình cờ thấy sau vở có
mấy hình ảnh vẽ lung tung, nguệch ngoạc. - Tũn! Sao vẽ bậy ra vở thế
này?

- Đâu có anh
hai! Sáng nay, trên lớp, chính tay thằng Tít nó vẽ bậy vào vở em đó, ko
phải em đâu. Với lại xấu mù thế này ko phải tay em vẽ mà! (con bé nó có
ý khoe là nó vẽ đẹp ý mà.)

- Biết ko phải là tay nhóc vẽ rồi, mà là thằng Tít đc chưa?
- "Ko phải tay
em vẽ". A đúng rồi! Tôi tìm ra rồi! - Nó la lên sung sướng, kéo bé Tũn
lại hôn chùn chụt lên má con bé - Iu là iu bé Tũn nhất đó! Ôi chị iu
Tũn thế ko biết! Cảm ơn nhóc ná!

- Này, có thật là cô giải đc ko đó? - Vĩnh Quân nghi ngờ nhưng vẫn lo lắng nhìn nó.
- Anh nghe tôi
giải đáp án nhá. - Nó nắm lấy ngón tay trỏ của Vĩnh Quân - Các ông thủ
tướng ko bao giờ dùng ngón tay này để chỉ mọi người, vì đây là "tay
anh" chứ ko phải là tay của bọn họ! Đúng ko ta? - Nó cười tươi rói.

- Cô...... cô cũng đc lắm. Thôi tôi mệt rồi, cô về phòng cho tôi ngủ.
- Ấy khoan, tôi sẽ về ngay đây, nhưng chỉ muốn nhắc anh rằng, ngủ sớm vào dành sức mai làm việc nhà nghe.
- Tôi................
- Tôi tôi gì
nữa! Định xù hả? - Quay ra phía bé Tũn - Thôi chị em mình về phòng đi,
chỗ nào ko hiểu cứ hỏi chị, chị em cũng thông minh lắm đó! - Nó sung
sướng quá đi luôn. Bởi lần đầu tiên có người đố nó mà nó giải ra đc
(thì các bạn cũng biết nó thông minh cỡ nào rồi mà! keeeeeeeeee).
******
- Đó, chỉ đơn giản thế thôi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi àh chị?
- Uhm, hình như là thế! Mà có phải thế ko em?
- Dạ............. - Bé Tũn xoe mắt nhìn bà chị tự nhận là thông minh của mình.
******
- Ủa sao cái máy giặt lại giặt đc rồi? - Nó ngạc nhiên nhìn Vĩnh Quân đang bình thản bỏ quần áo vào máy giặt.
- Thì hôm qua nó hỏng hôm nay lại ko hỏng nữa.
- Anh gọi người vào sửa lúc nào vậy?
- Chả có ma nào vào đây sửa hết trơn! - Vĩnh Quân thản nhiên bật máy giặt lên rồi quay đi lên phòng lấy máy hút bụi.
- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE, sao đến cả cái máy này cũng ko sao hết vậy? Rõ ràng là hôm qua hỏng hết cả hai rồi mà!
- Thì tại cô đáng ghét quá nên chúng mới biểu tình bãi công thế chứ sao!
- AAAAAAAAAAAA, tôi biết rồi, anh đã làm gì đó với chúng rồi đúng ko?
- Cô............. cô tránh ra chỗ khác cho tôi làm, nếu ko muốn thì vào
mà làm đi nè! Tôi đếch cần phải giữ lời hứa thua cuộc nữa.
- Ấy ko đc, hiếm khi anh đc lao động là vinh quang, tôi đâu dám tranh
công anh! - Nó bước vội ra ngoài nhưng trong đầu vẫn lẩm bẩm: "Chắc
chắn mình đã bị hắn chơi xỏ rồi đây! Hắn ta là một tên tồi mà!"
Vĩnh Quân cứ vừa dọn sạch đc chỗ nào là lại thấy nó bày bữa hết ra đấy.
Vĩnh Quân phải bò người ra lau nhà thì nó ngồi chễm chệ trên ghế sofa
xem phim, ăn bánh, vứt vỏ bừa phứa.
- Tôi hết chịu nổi rồi đó nhé! Cô ko thấy tôi vừa mới lau xong àh?
- Sorry nhé! Tôi mải xem phim ko để ý! Mà lau lại có sao đâu, anh thick
sạch lắm mà! Thế mới biết đc nỗi khổ của tôi ngày hôm qua! - Nó nhếch
mép kười đểu kinh khủng. Vĩnh Quân tức giận bỏ đi......... lau chỗ khác!
Một lúc sau, Vĩnh Quân thấy nó thay quần áo rồi dắt xe ra cửa.
- Cô định đi đâu đấy?
- Thì mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi chả đc đi đâu chơi cả! Nhân tiện
hum nay có anh làm tất cả việc nhà nên tôi phải đi "đánh bóng mặt
đường" cái , nhớ đường, nhớ phố quá trời! - Nói rồi nó dắt xe lao thẳng
ra cổng chẳng để cho Vĩnh Quân kịp nói điều gì. Nói là đi chơi chứ thật
ra là nó rẽ về thăm nhà. Vắng nhà biệt tích mấy hôm thế, nó biết bố mẹ
cũng lo cho nó lắm.

"Keng... Kenh..." Tiếng kéng tan trường vang lện
- Cuối cùng cũng hết giờ! Mỏi chết đi đc!
- Thôi đi! Bà còn đc nghỉ hẳn hai tiết đầu còn gì!
- Èo èo èo! Nói hay quá ta! Có phải đc nghỉ chơi ko đâu! Tôi phải dọn cả một cái nhà kho đó bà!
- Hiiiiiiiiiiiiii, biết rồi! Và một mình ở cạnh anh Vĩnh Quân chứ gì?
- Này, nói lung tung gì đấy?
- Thì cả trường đang xôn xao hết cả lên vì vụ bà và hotboy trường mà! Hai người là một cặp nhanh vậy. Hôm qua còn....
- Bà nói gì vậy? Một đôi cái gì?
- Tui chả biết chỉ biết mọi người đồn ầm lên thế thôi.
- Giời ạ, đúng là....
Bỗng.
- Bạn có phải là Ly 11a13?
- Uh, là mình!
- Có người nhờ gửi cho bạn cái này.
- Của ai vậy?
- Hiiiiiiiiiii, mình cũng ko biết. Cậu cứ mở ra xem là biết mà. Mình đi
đây! - Con nhỏ chạy đi những vẫn kịp săm mờ soi nó. Cũng phải thôi nhờ
Vĩnh Quân mà nó giờ cũng đc nổi tiếng cả trường rồi đấy. Ko biết có đc
xin chữ kí ko nhỉ?
"Hẹn một mình ra sau trường nhé!"
- Á à nha, anh nào hẹn vậy?
- Ko biết! Ko thấy đề tên.
- Hay là của anh Vĩnh Quân?
- Bà điên à? Anh ta hẹn mình ra làm gì?
- Biết đâu đấy, có điều ấp ủ muốn nói chả hạn!
- Bà một vừa hai phải thôi.
- Xí, mà này tôi đi cùng với nhé!
- Thôi đi, ko thấy người ta hẹn là đi một mình sao?
- Biết rồi, ko dám làm phiền! Thôi đùa tí thôi. Tôi về trc nhé, có gì hay ho nhớ kể đó! Good luky!
- Thanks!
Nó vội vàng đi ra chỗ hẹn. Ko hiểu sao nó lại cứ nghĩ đến Vĩnh Quân. Nó
đúng là hâm thật! Vừa mới mắng con bạn xong giờ nó lại có ý nghĩ y hệt
con bạn. "Hay anh ấy có điều muốn nói với mình? Hay là...." Nó vừa nghĩ
vừa tủm tỉm cười. Cô nàng này chắc đang sung sướng lắm!
- Ê con kia, ra rồi à? - Tiếng một đứa con gái quát lên làm nó giật
mình. Nó quay lại. Hóa ra ko phải là Vĩnh Quân hẹn nó ra đây, Mà là bọn
con Kets - nổi tiếng bưởng trường! Nó ngơ ngác ko hiểu tại sao nó lại
dây dưa gì đến bọn này.
- Các người hẹn tôi ra đây có chuyện gì?
"Bốp" - Nó vừa rứt lời thì con vừa nãy (Kets) lao đến tát bốp nó một cái. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì con Kets lên tiếng.
- Tiên sư mày, sao mày dám cặp với anh Vĩnh Quân của tao? Mày ko biết
sợ à con? (À hóa ra con này đánh ghen. À phải rồi, nó từng là người yêu
của Vĩnh Quân)
- Ai bảo mày thế? Tao và hắn chả có gì cả. Chỉ là hiểu nhầm thôi! - Nó ngẩng mắt, mắt nhìn thẳng vào con Kets.
- Mày ko phải chối con! Chính mắt tao hôm nay trông thấy mày ngồi sau
xe ôm eo Vĩnh Quân. Giờ mày lại còn chối à? - Một đứa trong lũ vênh mặt
lên nói.
- Đó... đó là vì... - Nó ko biết phải trả lời sao nữa.
- Đánh chết mẹ nó đi! Tát một cái ******** đã đâu!
Con Kets lại nhảy vào dang tay tát nó thêm cái nữa, nhưng nó kịp giơ
tay đỡ lại rồi đẩy con nhỏ ra. Con Kets tức mình lao tới đạp nó một cái
ngã nhào xuống đất. Hai con trong đám chạy tới giữ chặt ko cho nó dậy.
- Chúng mày làm cái gì đấy, buông tao ra!
Con Kets tiến lại, giẫm nguyên cái chân lên tay nó. Vừa nghiến thịt, con nhỏ vừa rít lên từng lời:
- Thick ôm người yêu tao này! Tao cho mày chết nghe con. Mày nghe cho
rõ đây, Vĩnh Quân là của tao. Tao cấm mày có bất kì mối quan hệ nào với
anh ấy. Nếu ko tao cho mày chết thật đấy con ạ.
- Mày nghĩ.... mày muốn gì cũng đc sao? Vĩnh Quân ko phải là của tao,
nhưng cũng chả là của mày đâu! Mày đừng có nhận vơ. - Nó cắn răng chịu
từng cái nghiến chân của con Kets, cái bản tính ko chịu khuất phục của
nó ko cho phét nó đc kêu một tiếng đau hay nằm yên để cho nó làm thế mà
ko nói gì cả! - Mày tưởng mày làm thế này thì Vĩnh Quân sẽ là của mày
sao? Anh ấy chỉ càng ghét mày thêm thôi.
- Con chó kia, mày còn thick già mồm à - Con Kets vừa nói lại vừa
nghiến lên da thịt nó, máu đã ứa chảy, tay nó đau lắm, nó gần như ko
thể chịu nổi nữa. Mắt nó cay xè, nước mắt đã ứa ra hai hàng.
- BUÔNG CÔ ẤY RA! - Vĩnh Quân vừa chạy tới quát lớn! Cả lũ tái mặt đứng
dẹp sang hai bên, con nhỏ Kets vội buông chân ra khỏi tay nó, lắp bắp:
- Em...
- Cô im đi! - Con mắt Vĩnh Quân nóng đỏ. Khiến con nhỏ sợ xanh mặt.
Vĩnh Quân chạy lại đỡ nó, nhìn đôi tay dập nát, đầy máu của nó, nỗi tức
giận trong cậu gần như dâng trào tột đỉnh.
- AI CHO PHÉT CÁC CÔ LÀM THẾ NÀY?
-... - Cả lũ im phắc ko dám nói lời nào.
Đánh con mắt tức giận về phía con nhỏ Kets
- Cô tưởng làm thế này thì tôi sẽ đến bên cô sao? Tôi đã nói rồi, giữa
tôi và cô ko hề có gì hết. Tất cả chỉ là chơi đụa Ngay từ đầu tôi đã
nói rõ rồi, chính cô cũng đồng ý. Và giờ cuộc chơi đó đã hết. - Quay
lại nhìn nó rồi tiếp tục nói: - Tôi cấm các người từ giờ trở về sau,
còn động vào cô ấy thì tôi sẽ ko tha cho các người đâu. Giờ thì cút đi!
- Cả lũ nháo nhác chạy.
- Cám ơn!
- Tay cô bị thương nặng đó.
Ngước nhìn đôi tay mình, nó gượng cười:
- Hiiiiiiii, ko sao đâu, xước nhẹ thôi mà!
- Thế này mà còn kêu ko sao? - Vĩnh Quân gắt lên, chợt cậu nhìn thấy
ánh mắt ngạc nhiên của nó, cậu vội dịu giọng xuống - Đau lắm à? Để tôi
băng nó lại nhé! - Nói rồi cậu vội cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi
"xoẹt.... xoẹt" Chiếc áo sơ mi trắng bên trong "đi" luôn cái ống tay áo!
- Anh là gì thế? Sao lại xé áo hả?
- Thì mới có cái để băng vết thương chứ! Mà ko sao đâu, ở nhà tôi còn đầy áo như thế này! Hiiiiiiiiiiiii
- Xí, tinh vi nó vừa thôi!
- Thôi để yên tôi băng cho. - Vĩnh Quân vừa nói vừa đỡ nhẹ nhàng tay nó
lên, nhìn vết thương mà cậu có cảm giác đầy xót xa, đau nhói trong
lòng. Cậu thật dịu dàng quấn từng vòng vải áo, khẽ khàng, cẩn thận hết
mức. Đơn giản vì cậu sợ sẽ làm nó đau mà. Con đối với nó, ánh mắt nó ko
sao rời khỏi cái khuôn mặt mùa đông là lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đăm
chiêu, toát lên sự lo lắng cực độ, và đôi tay mềm ấm áp và dịu dàng vô
cùng. Ko hiểu sao nó lại có cảm giác như muốn cảm ơn lũ con Kets! Lạ
thật à nghe!

- Lên lưng tôi cõng về!
- Sao? - Nó há hốc miệng ngạc nhiên.
- Ko thick thì thôi! Nếu khoẻ thì cứ "căng hải" mà đi!
- Ko, ý tôi là mình đi xe máy mà!
- Tôi đưa cho bạn rồi!
- Sao lại đưa? Mình còn phải về chứ!
- Ko đưa liệu rằng có biết tin để đến cứu cô ko?
- Hả? Anh có bị điên ko đó? Chỉ để có đc thông tin tôi bị uýnh mà anh đổi cả một con xe sao? Trời ơ! Anh có biết suy nghĩ ko đó!
- Này, này, hình như cô đang hiểu lầm thì phải. Tôi bảo đưa xe cho bạn
ko có nghĩa là cho nó luôn con xe đó. Bộ cô nghĩ tôi ngốc lắm à? Tôi
chỉ cho nó mượn một hôm để "lượn đường" thôi!
- Làm tôi hết hồn!... Thế giờ đi gì về? À gọi taxi đi?
- Quên ko mang tiền và điện thoại rồi! Sáng nay đi vội. Mà cô có ko?
- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
*******

- Lạnh quá!
- Có nhầm ko đấy? Mặc nguyên cái áo khoác của tôi rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Tôi ko kêu lạnh thì thôi!
- Nhưng lạnh thật mà! Mà anh có lạnh ko? Tôi trả lại áo cho anh nhé! Anh mặc mỗi cái áo cánh thế chắc lạnh lắm!
- Thôi khỏi, tôi đàn ông con trai chịu đc!
- Hiiiiiiiiiiiiiiiii.
- Cô cười gì?
- Mọi lần tôi thấy anh chảnh lắm mà!
- Cái gì?
- Thì đó, hôm nay lại sẵn sàng cõng tôi, hơn nữa mặc áo rách cũng chẳng
thấy phàn nàn gì! Tôi tưởng con nhà giàu các anh sĩ diện hão cao lắm!
- Này, nói đếu nó vừa thôi! Lạnh thì ôm thật chặt tôi vào! Với lại tôi cũng lạnh lắm, truyền tí nhiệt đi!
- Hả? - Nó giật mình trc câu nói hết sức bình thản của Vĩnh Quân. Nó ko
biết từ bao giờ hắn trở nên thân thiện với nó thế! Đã mấy lần hắn đứng
ra bênh vực, bảo vệ cho nó, ít nhất là từ tối hôm qua đến nay. Nó bắt
đầu thấy phải chăng Vĩnh Quân ko đến nỗi tệ như nó vẫn nghĩ? Nó nhớ tới
nét mặt lo lắng, có gì đó cả xót xa khi cẩn thận băng bó vết thương cho
nó. Nó chợt hỏi Vĩnh Quân:
- Anh lo lắng cho tôi lắm à?
- Tất nhiên rồi! Cô bị thế này ko biết việc nhà ai sẽ lo đây!
- Anh nghĩ vậy sao? Đồ quá đáng!
- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Tôi đùa tí thôi mà! Thôi ôm chặt tôi đi, ko ngã giờ!
Lúc này nó chợt nhận ra, bờ vai của Vĩnh Quân êm ái lắm, to rộng và
thật ấm áp! Nó ôm chặt lấy cổ Vĩnh Quân, mặc dù tay vẫn còn đau, cái
đầu nó dựa vào bờ vai cậu, đôi mắt khẽ lim dim. Giây phút đó, nó thấy
có một cái gì ấm áp và bâng khuâng là lạ! Nó cảm nhận từng hơi ấm trên
bờ vai mềm của Vĩnh Quân, ấm thật, êm ái thật!
- Anh có mỏi ko?
- Thử cõng một cái bao tải 40 ký xem!
- Hì hì.... thật ra tôi nặng tới 44 ký đó!
- Trời! Thua cô luôn!
- a...a.... - nó rên khe khẽ bởi vết thương chợt đau tấy lên.
- Tay vẫn đau à? Chắc là bị nghiễm trùng đó! Tí về tôi bôi thuốc cho. Chịu khó tí nghe!
- Uhm!
- Thế có muốn nghe kể chuyện cười ko?
- Hả? Anh kể chuyện cười? - Lại một lần nữa nó phải há hốc mồm ngạc nhiên!
- Thế có muốn nghe ko?
- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Có.... có..... có mà!
Chả biết Vĩnh Quân kể chuyện gì mà nó cứ cười ngặt nghẽo. Gió thổi mỗi
lúc một mạnh hơn, nhiệt độ cũng có lẽ đang giảm xuống dần mặc dù đã quá
trưa. Nhưng nó chẳng có tí cảm giác lạnh nào cả, mọi thứ đều ấm áp và
tuyệt vời. Chợt tự dưng nó hỏi một câu mà có lẽ chả liên quan gì trong
cái ngữ cảnh này.
- Sao anh yêu nhiều thế? Anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng à? - Vĩnh
Quân chợt lặng người. Có cái gì đó khiến cậu thấy hơi khó thở, và mắt
cậu hình như hơi cay cay.
- Cứ yêu đi rồi sẽ biết vị đắng của tình yêu!
- Ko mà, tôi thấy mọi người, à ko nhỏ Trang bảo tình yêu ngọt ngào lắm!
- Uhm nhưng chỉ là ở số ít người thôi!
- Và trong đó có tôi!
- Thôi đi! Lúc nào cũng mơ mộng hão huyền!
- Xí, ai đánh thuế đâu mà sợ! Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii..... "Hắt xì!"
- Cô sao vậy?
- Chắc là có ai đó nhắc ý mà!
- Uhm, người ta nhắc là cô cảm lạnh rồi đó!
- Còn lâu, tôi khoẻ lắm.... hắt..... xì..... Hắt xì.... hắt xì!....
- Đấy tôi bảo rồi mà! Chắc cô bị cảm lạnh thật rồi! Ôm chặt tôi vào,
phải về nhà nhanh thôi! - Nói rồi Vĩnh Quân vừa cõng nó vừa chạy như
bay về nhà! Chẳng thế biết nổi nhờ phét màu nào mà cậu có thể chạy
nhanh thế với cái bao tải nặng hơn 40 ký, có lẽ là tại cơn gió mùa đông
hôm nay thổi mạnh quá chăng?
*******
- Anh hai cõng chị Ly! Chuyện lạ Việt Nam nghe! - Bé Tũn vừa thấy hai đứa nó về là reo toáng lên!
- Nói linh tinh gì thế nhóc? Thick hai cho ăn đấm ko?
- Xí, mà sao anh chị hôm nay về muộn thế? Tũn đói ơi là đói, ăn hai cái bánh ruốc rồi nhưng giờ vẫn đói!
- Ko thấy chị Ly đang bệnh sao?
- Hả chị Ly bị bệnh ạ? - Bé Tũn cuống quýt.
- Hiiiiiiiiiiiiii. Ko sao đâu, chị chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hắt xì hơi sổ
mũi ý mà! - Quay ra Vĩnh Quân - Bộ ko thấy nặng sao mà ko thả tôi xuống?
- Thôi khỏi, tôi cõng cô lên phòng nằm nghỉ luôn, còn bôi vết thương nữa mà!
*******
Về Đầu Trang Go down
 

No name !! ( phần 3 )

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

No name !! ( phần 3 ) Collapse_theadQuyền hành của bạn
Bạn không có quyền trả lời bài viết
BB code đang Mở
Hình vui đang Mở
HTML đang mở
YeuA4 :: Bài Viết :: truyện-